THƠ TÌNH Năm lại năm qua cứ muốn yên Mà phương ngoài gió chẳng làm quên; Và người vỡ lỡ duyên thầm kín, Lại chính là anh? anh của em! Tôi biết làm sao được hỡi trời? Giận anh, không nỡ! Nhớ không thôi! Mưa buồn, mưa hắt, trong lòng ướt... Sợ quá đi, anh... "có một người"!... in Public bookmarkswith system:unfiled